Cũng có thể họ không tìm thấy. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại…
Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.
Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.
Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi. Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm.
Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ.
Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Hoặc lúc phấn khích. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.
Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Trong tay tôi không có luật… Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.
Ông cụ rất phấn chấn. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.
Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh.
Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ. Làm gì có lí do gì mà khóc. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông.