Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó. Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh.
Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ. Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi. Chúng xèo xèo sền sệt.
Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.
Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Con nó thì sinh ra trong đó. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.
Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.
Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm. Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.
Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ.
Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào.
Khoảng cách vô hình. Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).
Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Nhà văn quì bên giường vợ.