Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết.
Nhưng mà chắc là ra được thôi. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình.
Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác.
Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều.
Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt.
Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần.
Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Để sống cho xong đời.
Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Chắc hôm nay có việc gì. Nên cứ phải từ từ từ từ.
Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi.
Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Và đây là lần thứ hai tôi khóc.