Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được.
Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người.
Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào.
Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Trơ trọi giữa phố đông. Trận đấu quả thú vị hơn lần trước.
Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn. Chả phải thở than gì.
Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị.
Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng.
Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.
Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe. Bác vòng sang phía trái tôi.
- Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.