Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Thật ra, một ngày của bạn không dài. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay.
Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Hạn chế ra ngoài nữa.
Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra. Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp.
Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.
Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ.
Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Từ nay thôi hẳn đá bóng. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé.
Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa.
Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được.
Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ.