Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột.
Sao lại xé sách hở con. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu.
- Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Tiếp theo thì còn tùy. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một.
Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực. Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn.
Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát:
Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu.
Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.
Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Này, mày bê cái kia cho chú.
Là người thì nên thế. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.
Hoặc tôi chuyển lớp. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Nhà văn quì bên giường vợ.